Hồ Bạc 9-9-2013 (Thân Tặng Curt W Kieser) Ba chiếc thuyền đơn lượn giữa hồ Núi rừng xanh thẳm một màu tô Kìa đôi vịt xám vầy nước mát Nọ chú rùa đen tắm nắng khô Mây tím lang thang bầu thế giới Trời xanh vắng lặng cõi hư vô Gió thu thoáng thổi lung linh lá Lấp lánh muôn hoa sóng bạc phô KT Thị trấn Dingman’s Ferry, Tiểu bang Pennsylvania Silver Lake (Dedicated to Curt W Kieser) The three of us are kayaking happily on the lake, The hills surrounding us with their green wooded make. A couple of noisy mergansers are playing hide and seek While a dark turtle bathes lazily in the sun, mild and meek. Against the blue canopy covering the whole serene sky Light dark gloomy clouds slowly and aimlessly fly. Over the calm water, an autumn zephyr blows, fresh and cool Glittering thousands of tiny flowers on the silvery pool Translated by the author 9 September 2013 Dingman’s Ferry, Pennsylvania Viếng Tràm Chim (2-3-2013) Một chiếc thuyền con lướt giữa đồng Bao người nô nức ngóng tìm trông Rừng tràm thấp thoáng mờ sương khói Đồng cỏ xanh mơn lộng gió sông Một dãy cò bông khoe cánh trắng Ba con sếu đỏ tỏ tình nồng Bước chân lãng tử về quê cũ Hoa nở Tràm Chim rộ cả lòng KT From Laos 10-2007 Dear Friends, Yesterday I arrived in Vientiane at 8.45am. It took me 2 hours and 30 dollars to get through Lao customs. In the evening, I went along with Dung and his wife Vieng, to the 50th birthday party of a relative – a quite unique event – with tons of flowers, Korean barbeques and lots of lao fairies. We had a really good time drinking and laughing over my lao speaking full of bungles and blunders. hôm nay bờm trở về quê quê bờm là xứ mộng mơ ngàn đời quê bờm rộn rã nụ cười những cô thôn nữ lả lơi giữa trời quê bờm nắng rực sáng ngời nắng vàng hực lửa bốc hời tình quê người ta sống rất say mê tuy nghèo nhưng vẫn không chê cuộc đời chào nhau tay chắp miệng cười đầu hơi cúi xuống nói lời tốt tươi chào nhau rất thắm tình người chào nhau như thể muôn đời biết nhau chào nhau là để tìm cầu ngàn xưa bóng dáng nhiệm mầu chính ta chào nhau là thấy thích ca tận cùng tâm khảm của ta đó mà chào nhau là mở đóa hoa ẩn sau xương thịt làn da của mình chào nhau thắm thiết chân tình bởi vì ta thấy bóng hình chính ta kim cương đọc tụng ngâm nga hơn ba trăm biến nghĩa xa mịt mờ về quê xưa cũ nào ngờ lời chào khơi dậy đóa hoa trong lòng 1.10.2007 From CQH with love _ ° _ ° _ I copied below the second episode of my Grand Tour to Australia. Hope you enjoyed it. From KT with love Hốc môn Đêm Hốc môn vô tận Bên bình rượu tràn lan Nông lâm ba mươi bạn Quanh bàn tiệc quây quần Không ngớt tiếng cười vang Nói chuyện thật rộn ràng Kéo dài cho đến sáng Như thể là bắp rang Một anh đọc bài thơ Kể nỗi niềm thương nhớ Đêm hội ngộ năm nào Tình bạn đẹp xiết bao Một chị say sưa hát Khi trầm khi cao ngất Lời nhạc Trịnh như ru Đưa ta vào cơn ngủ Và giấc mộng vô thường Xin làm kiếp tha phương Của loài chim viễn xứ Không một nơi trú ngụ Suốt cả đời lãng du Từ vùng đất mây mù Đến khung trời ủ rũ Hay ốc đảo giá băng Trên trùng dương vắng lặng _ ° _ ° _ Our next stop is a small village in the vicinity of Can Tho. Hope you enjoy the versified episode. Tân qưới Bình minh trên Tân qưới Nhuộm đỏ cả bầu trời Con sơn ca sởi lởi Lưỡi líu lo chào mời Cánh đồng xanh mướt lúa Hứa hẹn sẽ được mùa Nương khoai lang óng ả Đang kết nhánh trổ hoa Trên con kênh mầu mở Con thuyền nhỏ lắc lư Đoàn người đi hái táo Nhắm thẳng cổng bước vào Bắt đầu một ngày mới Theo nhịp đập đất trời Nhóm người ngồi lựa táo Thoăn thoắt đổ táo vào Rồi lựa thành ba hạng Lớn trung và táo đạn Nhưng loại bỏ táo vàng Và những trái bị nám Hoặc đã bị sâu ăn Xếp riêng thành một đám Ngoài vườn cây xanh lá Trái trĩu nặng la đà Lấn giữa những chùm hoa Gai sao mà nhiều quá Tay không ngừng hái trái Mà lắm chuyện vào tai Như là chuyện cô gái Bỏ làng đi theo trai Ở mãi tận nước ngoài Gặp lắm điều oan trái Đành khăn gói trở về Sống tủi hổ ê chề Ở ngoài lề xã hội Cuộc đời bạc như vôi Đôi lúc muốn bật cười Nhưng lại ra nước mắt Là được hay là mất Tùy cách nhìn mà thôi _ ° _ ° _ From Halong Bay, we went to Monkey Island to see the Cat Ba langur, This is a species of monkeys that are nearly extinct due to various ecological reasons but also due to the extensive poaching for their much prised so-called rejuvenating effects. According to http://www.catbalangur.org/Langur.htm As indicated by this species former name (the Golden-headed langur), head and neck down to the shoulders are bright golden to yellowish-white, with the head and the crest being most brightly coloured. The rump and the extremities of adult males and females of the Cat Ba langur are covered by dark chocolate brown, almost black fur. A grey band runs from the thighs to the back, forming a V-shape above the tail root and long hair of the back forms a shoulder cape. Another prominent feature of all Trachypithecus langurs is their long tail. Its length clearly exceeds head-body length. Unfortunately, we didn’t get to see any of these wonderful creatures. Đảo Khỉ Trong quần đảo Cát bà Cách Hạ long không xa Có giống voọc đầu vàng Xếp vào hàng linh trưởng Thuộc loài khỉ quý hiếm Bậc nhất trên trần gian Voọc đang gặp nguy hiểm Bị tuyệt chủng hoàn toàn Mất cân bằng sinh thái Nên thiếu chỗ sinh nhai Và vô phương tồn tại Thật là điều tai hại Cả thế giới đi tìm Trong hang sâu rừng rậm Rất vất vả gian nan Lên kế hoạch mưu toan Bảo vệ cả khu rừng Và dải cát mênh mông Để cứu loài linh trưởng Thoát khỏi cảnh tan xương Nhưng các bậc đại gia Trong thành đô tráng lệ Bỏ tiền mua voọc về Lọc xương bỏ thịt da Nấu thành cao đại bổ Ôi thật là xấu hổ Giới quý tộc xứ ta Chẳng một chút xót xa _ ° _ ° _ From Monkey Island we went to Cat Ba Island for accommodation. Unfortunately, the looming storm in the following morning spoiled our plan and we were forced to get back to Hanoi as soon as possible. Cát bà Xưa nhà ta họ Mạc Nương náu ở đảo này Sau đổi ra thành Cát Ý là để cầu may Thay tên và đổi họ Nơi gà gáy khỉ ho Để đánh lạc quân thù Hoặc những tên sát thủ Trở về miền đất tổ Trăm mối rối tơ vò Một nét xưa chẳng nhớ Lòng nghĩ tưởng vu vơ _ ° _ ° _ Some of you might be inquisitive about us. I suppose it’s high time we introduce ourselves. First of all, the indisputable leader of the expedition, Russell is an expert in ornithology with more than 60-year experience in birdwatching, spotting over 4000 different species of birds world wide. He has travelled extensively around the world to discover rare and new birds. He’s the soul and the main driving force behind the odyssey and is also the main financial contributor to the expedition. For those who are familiar with the Journey to the West, or Tây Du Ký in Vietnamese, in a way he’s similar to Tripitaka, Russell Hơn sáu mươi năm mỏi mắt nhìn Bốn ngàn có lẻ các loài chim Rừng rậm Phi Châu nào mỏi gối Sông hồ Châu Mỹ vẫn luôn tìm Kho sách chất cao trong khối óc Bảo tàng dấu kỹ tận con tim Tấm lòng son sắt yêu cầm thú Chẳng có mấy ai khắp cổ kim For more than 60 years he’s been travelling Over 4000 bird species he’s been spotting Braving tirelessly the dense forests of Africas Passionately, exploring lakes and rivers of Americas A library stacks up in his brains A hidden treasure flows through his veins His eternally burning love of nature has no equal From current days up to time immemorial For those who don’t know who the heck Bờm is, I strongly suggest you harass Dr X for the information. Bờm Ta nhớ ngày xưa thủa thiếu thời Vẫn hằng mơ tưởng đến muôn nơi Hai dòng máu chảy lòng chẳng thoái Ba nước trong tim vẫn nhớ hoài Một bước đường đời ngàn học hỏi Trăm năm mở rộng bốn phương trời Sa mạc ngàn trùng ta quyết tới Núi đồi hoa dại cảnh tuyệt vời Hương Em mãi là Hương của tiếng cười Ngàn năm ròn rã mãi không thôi Vòng tay mở rộng lòng chẳng hối Tung cánh chim bay khắp muôn nơi Kết giao bè bạn hàng trăm mối Gìn giữ thiên nhiên quyết một lời Hoạt động cho đời nào biết mỏi Tràm chim tiếng hạc gáy lưng trời She is the true embodiment of eternal laughter Since the beginning of time till millennia thereafter She opens widely her heart to friends with no regret She travels extensibly like the grand egret She weaves the hundred-thread yarns of friendship With nature she nurtures an everlasting relationship Without rest she works for the community passionately In Tram Chim, Saurus cranes call each other affectionately _ ° _ ° _ Before flying back to Hochiminh City, we made a 5-day detour to Laos to visit Luang Prabang. Luang Prabang Luang Prabang huyền ảo Cố đô của nước Lào Nhà vua không còn nữa Chỉ xót lại thành xưa Ngày nay thành nổi danh Cổ kính nết đan thanh Đạo Phật rất thịnh hành Dân đua làm điều lành Việc giữ thì xa lánh Nên nếp sống thanh nhàn Cảnh đẹp như trong tranh Chùa nhiều và hoành tráng Không sao nói lên lời Được hội đồng thế giới Bầu di sản loài người Nhằm bảo vệ muôn đời From Luang Prabang we cruised the Mekong to visit Tham Ting Caves. It’s about an hour by boat from LPB, for westerners it’s commonly known as Pak Ou Caves, which means caves at the mouth of the Ou River ; however, to the locals it’s known as Tham Ting Caves, meaning caves of thousands buddhas. Động Thặm Tình Trên dòng sông Mê Kông Những con thuyền lướt sóng Đưa đoàn người thăm động Háo hức trọn một lòng Lũ lượt thật là đông Dòng nước sông mênh mông Con thuyền chạy song song Khách vẫy tay chào khống Những ngôi nhà ven sông Mỏi mòn mắt xa trông Có hòn đảo giữa dòng Cỏ rối tựa bòng bong Cửa sông Ù đã tới Làng Pạc Ụ đây rồi Cô hàng lụa chào mời Miệng cô cười thật tươi Mắt tình tứ có đuôi Khách nhìn cô đắm đuối Muốn nói chẳng lên lời Lụa cô đã trao rồi Mà khách chẳng muốn rời Cô lấy rượu rót mời Khách càng thêm bối rối Nhấp ly rượu trên môi Uống mãi nhưng chẳng rồi Điệu này chắc đến tối Bác lái tàu gọi với Đành phải từ giã thôi Phía bên kia là động Ngăn cách chỉ dòng sông Thuyền khởi hành lướt sóng Chẳng mấy chốc qua dòng Bậc đá lượn một vòng Đã tới ngay cửa động Bên trong cũng khá rộng Những tượng phật rất đông Bày chật cả căn phòng Khoảng độ mấy ngàn ông Có tượng phật đứng thẳng Hai tay duỗi ngang hông Việc này có nghĩa rằng Đang nắng cầu mưa giông Hoặc có vị phật khác Trong tư thế đứng thẳng Hai tay giơ phía trước Phật muốn nhắn nhủ rằng Hãy từ bỏ chiến tranh Để mua lấy an lành Lại có vị phật khác Cũng tư thế đứng không Tay trái duỗi ngang hông Tay phải xòe ra trước Vị này muốn nói rằng Muốn xóa bỏ thù hằn Phải làm lành nuốt giận Phép bậc nhất thế gian Không có gì hơn Nhẫn Có phật ngồi xếp bằng Trong tư thế hoa sen Chân phải gác vế trái Lòng bàn tay hướng trời Đi sâu vào thiền định Phật khéo nhắn chúng sinh Muốn thoát khỏi vô minh Nhắm cứu độ cho mình Và các loại hữu tình Thiền là phương pháp chính Mỗi vị phật như thế Thật là nhiều vô kể Đều nói lên bài kệ Chỉ rõ nghĩa tứ đế Bằng ngôn ngữ không lời Qua cử chỉ mà thôi Lời phật như mưa rơi Rải đều xuống trên đời Thấm nhuần khắp mọi nơi Chẳng chổ nào không tới Người thì hiểu thật nhiều Người chẳng hiểu bao nhiêu Lời phật tuy rất đều Tâm chúng sinh lại thiếu _ ° _ ° _ From : Quang Cat To : Soeur Catherine Dear Soeur Catherine, I’m writing this open letter to you, hoping it will reach you through the circuitous meandering of the Internet. Perhaps you don’t remember me, but I remember you vividly. I can imagine you must have thousands of students in your professional career. They come to you to seek knowledge and eventually they all disappear to live their own life. I got the honour of being one of those students of yours some forty years ago. At the Royal Ballet show, by an amazing twist of fortune, I ran into you. Though our encounter was rather brief, I was mesmerised by your charisma, passion and immense compassion for all the orphans, the blinds and the people who failed miserably. I was fascinated by your incessant fight to win a decent place for the under-privileged. I asked you why you would bother to carry on fighting and why you achieved so much with so little means at your elderly age. These are your responses: My heart failed a long time ago and I was pronounced dead by all the smart doctors of the world. But then God gave me a new heart so I’ll fight on till the battery runs out. As to why I managed to build these big premises for the poor, well, my dear, it’s love nurtured by compassion. Thank you,dear Soeur Catherine, for teaching me all those remote years and for giving me your latest and recent lesson of love. Respectfully yours, KT Cát Quang Huy 22 October 2009 Sơ Catherine Bao năm rồi không gặp Dịu hiền trong ánh mắt Giọng nói vẫn say sưa Tiếng cười dòn vang vọng Trái tim thật mênh mông Bàn tay không mệt mỏi Xoa dịu khắp mọi người Từ những trẻ mồ côi Đến những người tăm tối Cả những gả hủi cùi Bị mọi người xua đuổi Lẫn những phường móc túi Sống góc phố tanh hôi Và những kẻ đứng đường Đi ăn mày tình thương Tất cả những người này Sơ một lòng bác ái Không phân biệt phải trái Nào kể đến gái trai Sơ là sứ giả trời Biệt phái xuống cỏi đời Mang nắng ấm thiên đàng Mà sưởi khắp thế gian _ ° _ ° _ Sam, the host of Merry Guest House, the place where we sayed in LPB, took us to a remote school up the hill. Hope you enjoy the following episode. From KT with love Trường làng Ở chóp đồi cheo leo Có ngôi trường rất nghèo Mái nhà tôn méo xẹo Cánh cửa gỗ cong queo Khẳng khiu những cột kèo Giằng đòn tay lệch méo Số kiếp học trò nghèo Học hành cũng lỏng lẻo Thân thể đẹt tong teo Trí khôn thì bé tẹo Chẳng còn sức muốn leo Để thoát khỏi kiếp nghèo Trong cộng đồng thế giới Cùng sống ở trên đời Trách nhiệm ở mọi người Phải diệt ngu xóa đói Chúng ta cùng thay đổi Đem nắng ấm khắp nơi Để mang lại tiếng cười Cho trẻ thơ vô tội _ ° _ ° _ We visited the former Royal Palace, now the National Museum. Located right next to the Mekong River, the Palace is mixture of traditional Lao motifs and French style. It was built by the French from 1904 to 1909, under the rule of King Sisavang Vong. Hoàng cung Trên dòng sông Mê Kông Dưới đời vua Vang Vông Pháp xây ngôi hoàng cung Trên khu đất mênh mông Nhìn thẳng xuống dòng sông Năm năm mới làm xong Bắt đầu từ cổng chính Lối vào rộng thênh thang Thốt nốt mọc hai hàng Cung vua tường màu trắng Mái có bảo tháp vàng Ở trong phòng tiếp tân Có treo tranh Thit Tan Kể chuyện vị quân vương Rama đầy anh dũng Có vợ là Sita Bị vua xứ Lanka Dùng qủy kế tinh ma Bắt cóc về xứ lạ Lòng Sita băng giá Khiến quân gian chột dạ Chẳng dám đụng thân ngà Cuối cùng phải thả ra Trong hoang cung còn có Tặng phẩm nhỏ và to Những quốc khách đến viếng Gọi là để làm duyên Quý giá nhất hoàng thành Là pho tượng Pra Bang Làm bằng bạc và vàng Nặng độ năm chục cân Cao gần bằng một thước Hai bàn tay đưa trước Phật muôn nhắn nhủ ràng Hãy chấm đứt chiến tranh Để mang lại an lành Hung tàn nên xa lánh Việc thiện nên cố gắng Cội rễ của thanh nhàn. |
Année : 2020
MY LIFE FOR MY MOM’S LAUGHTER
Version translated by Poet THANH THANH
PICKING up the handset I was stunned with surprise:
Whose voice as light as falling leaves in cold skies?
Isn’t it ten years, ten years and over, dear mother,
Just in silence to miss and long for one another?
I left without any promises or pledges that day:
The old wild horse from its forest-land went astray.
Ten years for Mom’s hair to turn mourning white,
And mourning-like my soul also in such a plight.
You’ve still been sitting there weaving your pain
By an existence of slapping wind and beating rain.
I’ve set off to set up from all directions a pyre
In order to disperse the mist for life lighting a fire.
Your voice was broken off, you choked up, I found;
Mom’s endearing words or mere in-reverie sound?
You are too far, how could I reach out for you?
And when could we meeting again look forward to?
Do not cry, my dear mother, and continue to await.
All my grief I will hide in the rhymes I create.
Of all my sorrow I will write reams and reams,
And find your warmth my warmth in my dreams.
As I picked up the handset how astounded was I
To hear my mom’s voice sadder than the rainy sky !
Should I be able to give up Man’s time in hereafter,
I would offer mine to recover my mom’s laughter.
THANH-THANH
.
Eternité d’automne en échange d’un rire de ma mère
http://www.trantrungdao.com/me/mamere.pdf
Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
Trần Trung Ðạo
.
Bài thơ được Võ Tá Hân phổ nhạc
Xin mời các bạn nghe qua tiếng hát Khánh Lan và giọng ngâm Trần Trung Đạo :
http://www.trantrungdao.com/me/ttdthome10.htm
.
Qua mấy ngõ hoa
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi o nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội.
Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai áo lộng đôi tà
Ðường về nhà qua mấy ngõ hoa
Chớ nên liếc mắt nhìn ong bướm
Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Ði một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ rối đường ngôi không đẹp
Tóc có rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn o vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu.
Cứ mím môi rứa là rất xấu
O cười tươi duyên dáng đa tình
Cho anh nhìn từng chiếc răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại
Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Hãy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đi gót mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật
Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Ðất có chi đẹp đẽ mô tề
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng o không nói
Tình im lặng tình cao vời vợi
Hay nói ra sợ dế giun cười
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhịp
Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa xuân chờ ở chung quanh
Vạn buổi chiều mộng ước mong manh
Vẫn theo o về giờ tan học
Từ bốn cửa đông tây nam bắc
Ðến bốn mùa xuân hạ thu đông
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp
Chim chìa vôi chuyền cành múa hót
Trên hư không ve hát mùa hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu
Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm
Chiều đang say vì tình chưa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ một người
Chiều ni về o thương nhớ ai
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh
Thuyền xuôi dòng ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trong mưa
Anh như lá quế nhớ trầm xưa
Sợ một mai o qua mất bóng
Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những tháng trời hồng
O sẽ quên có một người mong
Một người đứng dọc trời trông đợi
Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sau ô cửa giờ chơi
Cặp sách quăng mô nớ mất rồi
Vì o bận tay bồng tay bế
Chuyện hôm nay sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều theo nắng qua sông
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
O nhớ ai răng buồn chi lạ
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi o nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội.
Mường Mán
Giòng Sông Tuổi Nhỏ
Cho sông Hàn của tuổi 15 …
Có những giòng sông mang nhiều niềm nhớ
Những giòng sông của tuổi nhỏ thơ ngây
Rồi sông chia thành những nhánh hao gầy
Như thơ ngây rụng dần theo ngày tháng
Nhưng sông xưa không trôi vào quên lãng
Vì yêu thương đã trú ẩn trong hồn
Dù tình xưa giờ đã thành dĩ vãng
Kỷ niệm buồn ray rứt nỗi cô đơn
Tôi trở lại bên giòng sông tuổi nhỏ
Nhưng thơ ngây đã vổ cánh bay rồi
Giờ còn đây lung linh khi mờ tỏ
Giọt nắng vàng run nhẹ đậu trên môi
Sông còn đây nhưng chia ra nhiều nhánh
Như hồn tôi lưu lạc thuở yêu người
Trở về đây nhưng tình đã xa xôi
Tôi lặng ngắm buồn rơi trên sông cũ.
Tôn nữ Thanh Thanh (BP60)
Cố Hương – Milly ou La terre natale
Pourquoi le prononcer ce nom de la patrie ? Dans son brillant exil* mon cœur en a frémi, Il résonne de loin dans mon âme attendrie, Comme les pas connus ou la voix d’un ami. Montagnes que voilait le brouillard de l’automne, Vallons que tapissait le givre du matin, Saules dont l’émondeur effeuillait la couronne, Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain. Murs noircis par les ans, coteaux, sentier rapide, Fontaine où les pasteurs accroupis tour à tour Attendaient goutte à goutte une eau rare et limpide, Et, leur urne à la main, s’entretenaient du jour. Chaumière où du foyer étincelait la flamme, Toit que le pèlerin aimait à voir fumer, Objets inanimés, avez-vous donc une âme Qui s’attache à notre âme et la force d’aimer ? Lamartine (1790 – 1869) * Le poète était diplomate, en poste en Italie -°-°-°-°- Cố Hương Nhắc làm chi quê hương hai tiếng ấy Trong lưu đày rạng rỡ*, dạ xôn xao, Âm vọng xa ngân trong lòng dịu lắng, Bước chân quen, lời bạn giọng nao nao. Ôi núi cao sương thu che lãng đãng, Ôi lũng sâu giá sớm lấp hừng đông Rặng liễu uy nghi kìa ai tỉa lá , Ôi tháp xưa chiều loáng ánh mây hồng. Tường xạm thời gian, đồi cao, lối dốc, Vòi nước chung, đám mục tử ngồi chờ Đợi hứng giọt nước trong, từng giọt quý Hũ cầm tay cùng nói chuyện vu vơ. Mái rạ nhà ai bếp hồng ánh lửa, Khói lam chiều mòn mỏi mắt tha hương, Vật vô tri, có linh hồn chăng nhỉ , Quyện hồn ta cùng mãnh lực yêu thương ? Đặng Tiến dịch 30/3/2007 |
Women Carried Along the Motherland…
The day I embarked to cross oceans, My hands holding my children’s, my pockets empty, I left the land where my cord was cut, my placenta buried, And wondered when I would have a peaceful life. I left my native land behind, Not knowing what was left of my life, The past is gone, don’t mourn over it, Look back at our country, but shed no tears. I thought I had reincarnated To a new race, a new language, I shed skin to a water hyacinth’s fate, To my new humankind in a distant land. Who could have guessed, decades have passed, After many fierce winds and waves, Nature changed, stars moved, I look at myself and it’s still me. On foreign soil, traditions would fade away, But surprise, we still live our familiar ways ; Our native land we thought we’ve lost, Rebuilt here with our women’s hands. J. B. Ho October 29, 2006 |
Ra đi có Em mang theo Quê Hương
Ngày bước lên tàu đi vượt biên
Tay dắt con, túi rỗng không tiền,
Rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún,
Chẳng biết bao giờ đời mới yên.
Rời bỏ quê hương ta ra đi,
Chẳng biết đời ta còn lại gì,
Dĩ vãng xin quên đừng tiếc nữa,
Đất nước ngoảnh nhìn đừng khóc chi.
Ta tưởng rằng ta hóa kiếp rồi,
Miếng ăn, tiếng nói cũng đổi thôi,
Giờ đây lột xác thân bèo dạt,
Sống làm người mới đất xa xôi..
Nào ngờ đã hăm mấy năm qua,
Vượt qua biết bao nỗi phong ba,
Vật đổi sao dời đâu chẳng biết,
Duy ta nhìn lại vẫn là ta.
Quê người, nếp cũ tưởng đã quên,
Nào ngờ cuộc sống vẫn thân quen,
Quê hương ngày đó chừng đã mất
Tạo lại nơi đây, tay vợ hiền.
Ngày 14 tháng 9 năm 2004
J.B. Ho
Về Đà Nẵng
Đặng Tiến
. Trả lời Luân Hoán Đọc thơ bạn gửi tôi trên tờ báo nọ, nhằm lúc đau vùi, sưng phổi sốt liên miên. Thơ bạn gửi như một làn gió mát, nghiêng cánh hoa hồng chao nắng ngoài hiên. Về Đà Nẵng, tôi là người khách lạ, những con đường lạc lõng bước chân xưa, những đêm sao thoảng hương mùa hạ cũ, những cánh buồm chờ gió mộng vu vơ. Bè bạn cũ giờ phần đông xiêu lạc, đứa đọa đầy, đứa chết, đứa tha hương, Gặp lại nhau thằng cười, thằng mếu máo, thằng tủi thân tránh ngõ quanh đường. Thằng X tự hào vua cốt sắt, xây móng cảng Phòng, lé mắt Liên Xô, A với B xoay sang nghề xây cất, kiếm đủ ăn vùng nghĩa địa Gò Cà Bạn nhờ tôi xin ít hình căn cước, bạn bè xưa, nhân ảnh khói sương xa. Chúng cười ngất : mày Việt kiều ngớ ngẩn, hình tụi này lỡ lọt mắt CA ? (về Đà Nẵng, tôi người sang nhất tỉnh, vườn hoang sơ bướm vẫn lượn ngày đêm, lúc bay bướm đi phất phơ chút đỉnh, thì phất phơ bươm bướm cũng bay kèm!) Đà Nẵng hợp doanh sanh nhiều tiệm nhậu, một món ăn : lương tháng công nhân viên. Bạn bè mình làm gì vô tới đó, trái ổi, trái me tàm tạm đẩy hơi men. Nơi hẹn nhau vẫn lề đường quán cóc, bùn bò Mụ Đãi, hẻm Lê Đình Dương, chúng khoát tay : mày lâu ngày về nước, tụi này bao, cái đó sự thường, tụi này đều xơ rơ xác rác, mà gặp nhau ba sợi cứ lai rai, mày uống đi, chai này còn chai khác, tình nghĩa thời này không chắc có ngày mai. ![]() Thôi Đà Nẵng, thôi lần này vĩnh biệt, chào mẹ già, bạn cũ, tuổi xa khơi, chào khóm phượng cuối mùa ri rỉ máu, trên vết thương tươi rói đã muôn đời... Đặng Tiến Tháng 6-1987 ![]() Chú thích : X : Nguyễn Hạnh(BP58), kỹ sư Phú Thọ A và B : Vĩnh Kha(BP58) đã qua đời và Nguyễn Thành Ngân(BP59). Gò Cà : Vùng nghĩa địa, mới xây cất để quy hoạch mồ mã. |
Ông Đồ và Thơ họa
Ông Đồ Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy Ông Đồ già Bày mực tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua. Bao nhiêu người thuê viết Tắm tắc ngợi khen tài “Hoa tay thảo những nét, Như phượng múa rồng bay”! Nhưng mỗi năm mỗi vắng Người thuê viết nay đâu ? Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiên sầu… Ông Đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài trời mưa bụi bay. Năm nay đào lại nở Không thấy Ông Đồ xưa Những người bao năm cũ Hồn ở đâu bây giờ? Vũ Đình Liên *** Lưu Luyến (Đáp hộ Ông Đồ) Ngày xưa hoa đào nở Ta không ngại tuổi già Ngồi viết câu đối đỏ Khi có người ghé qua. Chữ đẹp vì hay viết Người thương lại khen tài Dọc ngang theo từng nét Ta để tâm hồn bay. Mỗi năm đường phố vắng Người thuê chẳng thấy đâu Bút chờ bên giấy thắm Ta ngó dạ vương sầu. Thánh hiền chữ còn đấy Đạo lý tuyệt vời hay Buồn thay như tờ giấy Quốc hồn theo gió bay. Ngày nay hoa đào nở Không còn hình ảnh xưa Hồn ta nơi phố cũ Lưu luyến tự bao giờ! Hồ Mộng Thiệp Xuân Quý Hợi 1983 |