Mỗi lần con đi ngang qua nhà thờ
nhìn Ðức Mẹ Ðồng Trinh, thấy hao
hao giống Mẹ. Con nguyện cầu khe
khẽ, dù không phải tín đồ. Trên đường
đi con gặp bà lão ãn xin, cũng thấy dáng
dấp gì của Me. Trong túi còn đúng vài
trãm, con cũng vui lòng cùng bà san sẻ
Trong cử chỉ của người vợ hiền, sinh thời
Mẹ thưõng mẹ qúy, cũng có nét gì từa
tựa Me. Làm con khi giận chẳng nỡ nặng
lời, và khóe mắt, làn môi … Các con của con
cứ mãi nhắc về khuôn mặt Me. Vì lẽ ðó
Mẹ ơi, con luôn hỏi thì thầm khe khẽ
– Mẹ, có mất thật không Mẹ … !
Ðốt nén tâm hương, trăm lạy hồn Mẹ
tha thứ cho con, như nhánh lục bình
vật vờ trên nước, trôi – mà mãi khát cháy
cuộc đời nhớ Mẹ, Mẹ ơi ….
Giọt Mưa Tím