Catégories
Nos Chers Disparus

Dong thi Bich Thuy (BP72)

Đồng thị Bích Thủy
1954 – 2017

.

Chères Toutes, Chers Tous,

Nous avons la grande tristesse de vous annoncer le décès de Đồng Thị Bích Thủy (BP72), survenu le 9 Février 2017 à Saigon, à la suite d’un accident vasculaire cérébral.

Les obsèques auront lieu le 12 Février 2017 à Saigon.

Après des études à l’Université de Lausanne et l’obtention d’un doctorat en gestion informatique à l’Université de Genève, Bích Thủy est rentrée au VN en 1986 et a enseigné à la Faculté des Sciences Naturelles. Au moment où l’informatique du VN en était encore à ses premiers balbutiements, sa contribution dans ce domaine a été inestimable. Elle a aidé à poser les bases de son enseignement et à former les premières générations d’informaticiens du VN. Son expertise, sa vision et son engagement ont inspiré estime et respect de ses pairs et lui ont valu le surnom “La Dame IT du VN” !

Bích Thủy a occupé plusieurs postes importants dans l’enseignement dont celui de Vice-Doyenne de la Faculté des Sciences Naturelles de 2002-2007, de Présidente de l’Association des Universités francophones de la région Asie-Pacifique (CONFRASIE) de 1998-2010 …

Sa disparition prématurée laisse un grand vide. Nous perdons une ancienne condisciple talentueuse, une amie charmante et discrète et le monde scientifique vietnamien perd une pionnière brillante et dévouée.

Nous présentons nos sincères condoléances à son époux Lương văn Lý, à leurs enfants Hà My & Minh Phương et Yên Khê, à son père M. Đồng Sỹ Tụng, à ses frères et soeurs – Đồng Sỹ Chuyên (BP73), Đồng thị Bích Ngọc (BP75), Đồng thị Bích Vân (NH77), Đồng thị Bích Châu (NH79) – et les prions de croire en l’expression de notre profonde sympathie dans cette douloureuse épreuve.

Vous trouverez ci-après un extrait du journal Tuổi Trẻ sur Bích Thủy à l’occasion de la Journée de la Femme en 1988 et un article paru dans un autre journal vietnamien concernant sa disparition.

Bien amicalement,

ABPDN

– . – . – . –

CÁO PHÓ

– . – . – . –

.

(Extrait du journal Tuổi Trẻ daté du 8 Mars 1988)

– . – . – . –

Vĩnh biệt Người phụ nữ IT Đồng Thị Bích Thủy

– . – . – . –

Đồng Thị Bích Thủy – Wikipedia

– . – . – . –

Hồ thị Kim Trinh gửi BP72

Trưa nay KT cùng BVân lên nhà Tang lễ thành phố HCM để viếng BThủy. ?
KT cảm thấy muốn bịnh và nặng nơi ngực như muốn sụm xuống khi nghe BVân báo tin buồn này, lúc hơn 6g sáng. BVân cũng nói với giọng hoảng hốt sững sờ. KT mới điện thoại cho BThủy hồi Tết tây này, nói là KT hổng có đi dự bữa cơm với BThủy và vài bạn vì bận và nhà có đám cưới, mệt mỏi nặng đầu. BThủy lại cười phá lên và nói ” triết lý của Thủy là vậy, cái gì cũng không nghĩ nhiều cho đời nhẹ nhàng. BT lại nói bữa nào KT và BT đi uống cà phê tâm tình chơi chớ tuổi này không biết ai đi lúc nào.” Lúc nghe xong KT cũng hơi ngạc nhiên 1 chút, thấy sao có gì bi quan, nhưng nay nghĩ lại thật là 1 câu nói gỡ.?

KT và BV vừa đến cổng thì thấy 2 bạn hiền Ngọc Lan và Mai Sơn đón tụi này và sau thấy chàng Kaidi thấp thoáng đằng sau. Nhà tang lễ rất đông người, hoa phúng điếu giăng đầy khắp nơi tòa nhà lạnh lẽo và xám xịt. Có những 2 cái đám tang và hai cái quan tài nằm chính giữa cái sảnh lớn có 3 gian
KT thấy mình hơi mơ mơ lù mù trong đám người và hoa phúng điếu, đoàn người toàn màu đen ảm đạm và hương khói mông lung. KT như trở lại thực trạng khi thấy hình của BT treo nơi đầu gian thứ 1, và bảng lớn Cáo Phó. KT mới tin là BThủy đã thực sự ra đi, đó là thực tế, không còn hy vọng, không còn tia hy vọng nào.
Thấy như vậy KT lại nặng nơi lồng ngực và tim lại nhói đau. Nước mắt lại cứ trào ra. ?
Có thêm chồng Mai Sơn và Bạn hiền Lương đến. Mọi người đếu phải chờ đến phiên mình, đoàn được vào theo thứ tự và chờ cho họ xướng tên mình là ai và quan hệ gì với người vừa mất. Mỗi người cầm 1 cây nhang.
KT đi lên bực tam cấp đến vòng quanh quan tài và được nhìn mặt BT lần cuối và nhắn nhủ bạn nên yên lòng ra đi và thanh thản nơi cõi vĩnh hằng.?

KT ở lại nói chuyện cùng Ngọc Lan, Kaidi và Bích Ngọc 1 hồi lâu. BNgọc nói chị Trinh đừng có khóc. Chị Thủy rất vui vì ba và tụi em đã về kịp và nói chuyện với chị Thủy rất là nhiều điều. Cuối cùng khi em nói là chị cứ thanh thản ra đi thì chị Thủy tuy không nói được gì nhưng đã nghe hết và chị lại chảy nước mắt.
Người đi đã dứt lụy trần, chỉ có người còn sống thì da diết với nỗi buồn, hụt hẩng và tuyệt vọng.
Nói chuyện với NLan, Kaidi và BNgọc thì KT cũng có phần nhẹ lòng. KT và BVân có chào Ba của BThủy và chồng của Thủy là anh Lý nữa. Ba Thủy rất khỏe mạnh và phong cách vẫn sang trọng như xưa.

BVân và KT cầu mong cho BThủy được thanh thản ra đi và siêu thoát. Cầu mong cho tất cả chúng ta được bình an và có nhiều niềm vui.
.

.

.

Lê Đức Quang (BP72)

Chers amis,

La dernière fois que j’ai vu BT c’était au cours d’une conférence de Confrasie à Huê : BT au micro de l’intervenant, Q au micro de la cabine d’interprète … Et on n’y avait que très peu de temps d’échanges entre amis au cours du buffet.

Comme le temps passe vite, et bien souvent, on n’est pas conscient que la vie sur “voie publique” (nous) l’emporte sur celle des relations amicales ou intimes.

Ci-dessus ce que je viens de lire dans la presse ….

A vous tous Courage et Sérénité. De même, Equité et Lucidité dans la répartition de notre budget Temps … Ô combien limité !

“Philosopher c’est apprendre à mourir” (Montaigne).

Amitiés.

Quang

.

Trần thị Hoa (BP72)

Nhớ Thủy Sao mi lặng lẽ rời tụi tao
Không lời ly biệt dấu hiệu nào ?
Mi về bên mẹ nằm yên nghỉ
Để đám bạn thương nước mắt trào ! Kỷ niệm xa xưa ùa về lại
Từ ngày mẫu giáo tay nắm tay
Xếp hàng trước lớp chờ cô tới
Tuổi ngọc hồn nhiên nhớ từng ngày. Trung học mi cao dáng gầy gầy
Ngang lưng óng mượt làn tóc mây
Ít nói nhưng khi nhoẻn miệng cười
Nụ cười răng khểnh có duyên thay ! Bàn tay uyển chuyển phím dương cầm
Nhẹ nhàng nhưng vững chải bền tâm
Yêu khoa học chọn cùng ban toán
Đọ với nam nhi quyết một tầm ! Một đời hoạt động không ngừng nghỉ
Lục tuần qua đấy có xá chi
Mong nâng thế hệ càng thêm tiến
Giảng dạy ngày đêm chí kiên trì.

Mi đi kỷ niệm còn ở lại
Thương tiếc đau buồn nặng chĩu vai
Ngàn thu Thủy nhé về yên nghỉ
Cõi Phật nương thân xóa tháng ngày.

Germany 9.2.2017

Hoa

.

Trần Ngọc Khả (BP71)

Bài đăng facebook 11/02/2017 :

Nửa đêm đang ngủ, nhận được tin nhắn của 1 bạn học thuở nhỏ, chỉ ngắn gọn : “BT đã giã từ chúng ta”
Bàng hoàng là 1 từ ngữ quá yếu để diễn tả tâm trạng SH khi vừa lướt qua dòng chữ đó …
BT là em gái 1 bạn chung lớp thuở còn nghịch ngợm. Sau những năm rời trường cũ, lần đầu gặp lại vào khoảng 1987. 1 tình cờ : mình tốt nghiệp CNTT, muốn đóng góp gì đó cho đất nước, nên lúc về nước đến 1 ĐH ở SG để tìm hiểu thì gặp BT.
BT đã quyết định về nước trước mình và đã thật sự tham gia đóng góp. Gặp nhau mừng rỡ, nói về CNTT thì ít mà về kỷ niệm Blaise Pascal thì tưởng chừng thời gian không bao giờ đủ.
Nhiều điểm chung : cùng trường, cùng ngành, cùng chí hướng. Hẹn nhau lần khác … Thế nhưng lần gặp sau, lần cuối và cũng là lần duy nhất gặp lại BT là tháng 4 2010 khi Má SH mất. BT đã bay từ SG ra ĐN thắp nhang viếng rồi lại quay vào với công việc bề bộn.
Mỗi lần có dịp ghé SG mình đều liên lạc với BT nhưng chưa bao giờ hẹn gặp được vì cả 2 đêu bận bịu.
Hôm nay không có gì còn có thể được nữa, tâm trạng hụt hẩng, tự trách nhiều với cảm giác thêm 1 lần thất hứa.

Câu chuyện trong bài thơ sau đây chỉ là hư cấu nhưng dựa trên 1 tâm tình thật mà cái đau buồn không khác nỗi buồn hôm nay.
Không biết Thủy có yêu thơ không ? Mong rằng những dòng thơ này có thể giúp Bích Thủy ra đi dịu dàng êm ái và thay SH tiễn BT về nơi yên nghĩ cuối cùng, ngay chính trên quê hương của BT, nơi BT đã dày công tham gia xây đắp mấy chục năm nay.

Xin chia buồn với Chuyên và gia đình BT. Đặc biệt thân tặng các bạn BP từng có nhiều kỷ niệm đẹp với “Chiếc cầu hò hẹn“.

.

Chiếc cầu chưa hò hẹn Chiếc cầu xưa trong sân trường cũ
Chẳng một lần đón bước em tôi
Bởi thẹn thùng nũng nịu bờ môi
“Sợ bạn thấy, chúng cười cho chết”. Bên cầu xưa những chiều nắng tắt
Tan trường rồi nấn ná làm thơ
Lòng nôn nao mắt ngóng hằng giờ
Lời chưa ngõ nên thơ ngần ngại. Gì như yêu lòng thẫn thờ ngây dại
Biếng học bài vào lớp chỉ làm thơ
Nghe xa xăm thầy giảng mắt hững hờ
Mơ hò hẹn nắm bàn tay bỏ ngỏ. Bên cầu xưa tôi có người bạn nhỏ
Giờ ra chơi hai đứa chuyện tâm tình
Bạn thầm yêu người ấy cũng như mình
Lòng đau xé từ nay tình riêng dấu. Rồi thấm thoát xa rời thời thơ ấu
Xa chiếc cầu bè bạn dạt muôn phương
Xa mái trường thầm dõi bóng người thương
Thời gian cũng nhạt nhòa như đám bạn Lòng thầm vui biết tin miền đất lạnh
Chim cá mây trời em có chạnh nhớ nhau ?
Rồi chiều nao sét bỗng đánh ngang đầu
Từ xứ lạnh tin em về đất lạnh. Chiếc cầu xưa chưa một lần hò hẹn
Chẳng bao giờ còn đón bước em tôi
Xót xa nhiều sao nước mắt không rơi
Sao em nỡ mang theo dòng lệ nóng ?

Sông Hàn

.

Lưu văn Vi (BP72)

Dear All,
Mai Son and I paid a last visit at 6 AM this morning to bid her farewell !

.

Cảm Tạ

Thân gửi các bạn BP72

Tuy có phần muộn nhưng xin cho tôi gửi lời cảm tạ chân thành của tôi và các cháu Hà My, Yên Khê đến các bạn lớp 72 Blaise Pascal vừa qua đã đến viếng tang, gửi hoa, gửi tin nhắn dưới nhiều hình thức, viết trên facebook để chia buồn và động viên chúng tôi trước, trong và sau tang lễ của vợ tôi, Đồng Thị Bích Thủy.
Tôi đã chứng kiến một đôi lần tình bạn rất gần gũi và đằm thắm giữa các bạn ; tôi rất thích và cảm phục. Những biểu hiện vừa qua, khi Thủy không còn nữa, là điều khiến cha con chúng tôi rất cảm động và biết ơn.

Thân chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc và mãi mãi giữ gìn xanh tốt tình bạn này.

Lương Văn Lý

– . – . – . –

Phan Bá Phi

B.T, U70, mất mấy ngày sau Tết, là một trong đám bạn thân từ 1975, năm tôi rời Việt Nam đi du học Thụy Sĩ. Ngày ấy chúng tôi gồm một đám sinh viên trẻ, và có lẽ tôi thuộc nhóm “cao tuổi”, thường tham gia đi picnic, hát hò, hội họp, sinh hoạt nọ kia, lý tưởng tràn ngập nhìn về quê hương nay đã dứt chiến tranh, tin yêu cho tương lai của Đất Nước. Để rồi từ nhiều năm nay nhiều người trong đám thanh niên đầy nhiệt tình đó đau đớn nhìn cuộc sống trong nước phải gánh chịu quá nhiều tiêu cực. Đau hơn là không biết làm thế nào để đóng góp cho việc chung để làm cho những chuyện tiêu cực được bớt đi chứ chưa dám mong là không còn. Tôi, B.T và đám ấy ngày nay tuy bầu nhiệt huyết đã ít nhiều hạ độ cao nhưng tình bạn trong sáng những ngày ấy đến nay vẫn thiết tha và chung thủy trong lòng nhiều người trong đó có tôi. Tí nữa suýt gây lầm lỗi nếu quên không nhắc đến L. cũng trong đám bạn chung đó và đã thành ông xã của BT. Nhớ hoài, L. là một trong vài người (có T. “răng”) đã giúp tôi những ngày mới đến GE còn ngơ ngác anh nhà quê mới ra thành phố. Không nhớ tôi đã kể mấy lần cho vợ chồng bạn câu chuyện L dẫn tôi đi xe “tram” lậu vé (sau này mới biết đó là chuyện “thường ngày ở huyện” của đám sinh viên “con bà Cả Đọi” đến từ mọi miền trên Thế Giới). Lần ấy, nói đúng kiểu Việt Nam là “sợ muốn té đ… ”. Bây giờ BT đã mất rồi nói vậy không sợ BT sẽ nhẹ nhàng bảo “Cái anh P. này, nói năng chi lạ rứa ?”, tính cách nhẹ nhàng và nhu mì của T. là thế, những mong rằng L. vui mà bảo rằng “cha P. này nói lung tung quá”. BT đi rồi để lại bao tiếc thương cho bạn bè, nhớ nhung cho L.
Ngày đi ăn chung với một nhóm bạn nay là người Thụy Sĩ “gốc Việt”, người Mỹ “gốc Việt” là tôi, L. bảo “bây giờ tôi sợ quay lại những nơi mà ngày xưa tôi với bả cùng đi nghĩ với nhau như Nha Trang, Dalat chẳng hạn”, chính xác câu nói là như thế nào tôi không nhớ rõ nhưng ý là thế. Tình nghĩa sâu đậm từ lúc hai bạn bỏ Thụy Sĩ giàu sang quay về quê hương ngày ấy còn đói khổ với muôn vàn khó khăn ; hai bạn nhất là BT đã trụ được và đã làm đươc nhiều việc có ích cho quê hương. Xin được ngã mũ quí phục. Tin BT mất, gần hai tháng trước khi lên máy bay về nước năm nay, chỉ biết nhờ đứa em ở VN thay mặt tôi và gia đình đến viếng tang và từ Seattle gửi dòng nước mắt tiễn đưa T. Năm ngoái, được tin BT bị ung thư, ngay hôm sau từ Mỹ về đặt chân đến Saigon, tôi cùng thằng em đến thăm BT tại nhà. Tuy rất ốm nhưng T. bảo tình hình bệnh đã ổn, đã đi dạy trở lại. Mừng cho BT và cả cho L. Gặp lại L&T và M “râu” lần đi ăn chung, ăn chay và uống bia “chay” không cồn, nhập từ một nước nào đó ở Trung Đông quên tên rồi. Thủy cũng ít nói như bao lần. Lần đi thăm và lần đi ăn chung đó từ nay là hai kỷ niệm dễ thương mà tôi sẽ nhớ mãi.

Mấy ngày trước khi bay về Mỹ, điện thoại chào biệt L. và hỏi L. đã bớt buồn chưa ? “Cũng đỡ nhiều, bạn bè ai cũng mong tôi bớt buồn. Họ rủ tôi ra ngoài, đi ăn uống ….”. Vì bạn bè ai cũng thương quí vợ chồng ông, vì ông bà là hai người bạn chân tình từ nữa thế kỷ nay….

.


.

Archives BP :

Saigon Decembre 2008
http://www.blaisepascaldanang.fr/spip/article.php3 ?id_article=303

Saigon Juillet 2013
http://www.blaisepascaldanang.fr/spip/article.php3 ?id_article=460

.

.