Ta Say Vì Em Cắm ngọn sào lên trên đỉnh núi Khêu vầng trăng đang tỏa thế gian Mầu xanh tím áo Khuya khoắt một mình nàng Dẫu trăng không lõa thể Vẫn khoe cái vô ngần Sao ta nở vô tình Quay mặt không yêu em? Thì yêu là cuồng loạn Xé những khoảng không thành trăm con bướm Vỗ cánh dát hoa Ta viết lên phiến lưng trần lời thệ ước … Dấu chấm chưa xong Em tháo giải dây buộc Điên đảo những trầm hương Thì yêu là đưa em vào trong mê mải Lậm đường lá gió Nhởn nhơ cười trên đôi sắc tố rực hào quang Cả trời cả ta cả em đều nghe yêu thương chảy hòai khe nước Sữa tươi vun đầy một biển khơi Thưa em Ta yêu em bằng thuần kinh bát ngát Thấm đẫm suối reo Lai láng ngọt ngào Thăm thẳm mầu sơ cung tuế nguyệt Dậy men tình hoang cổ Ta yêu em không vơi giọt xuân tình Mềm trĩu hương trinh Mảnh băng sương quyện hồn muôn kiếp Đêm nay ta gác huyền mộng trên đài gương Đưa em vào lầu tía Nõn nà vầng trăng đã vì ta thề nguyền khôn lung Đã vì ta nhựa cháy môi trần Ngất ngây bao nẻo Vì em Ta say tận chín tầng mây ./. HKKM 11/16/07 – ° – ° – Sau Ngày Nine-Eleven Chụm đầu bên ánh đèn và khoan nói lời trách cứ Bởi đằng nào anh cũng đã quyết bay tốc hành Bất cứ giá nào để được gần em Ngay sau Nine-Eleven Anh hãy hôn lên da thơm kẻo thời gian sẽ qua mau Không kịp để mình bắt đầu trở lại chuyện đời xưa cũ Đêm đã khuya và dế mèn đã ngủ Rượu đã ngà và men cũng đã say Anh hãy trầm mình trong hương cay mầu môi em đang chín Ngây dại một đời là những hơi run trên ốc xanh rêu Ngực em thắp lửa dậy mùi hoa lý Ngọt ứa tình yêu Mãi mãi Chẳng bao giờ phai Anh hãy ôm em Đôi mắt mê mẩn Người-đàn-bà-không-tuổi Khúc khích bốn mùa nở những đài hoa Nóng Ấm Ngon Thơm Anh hãy ăn em Rất bão tố trên đỉnh trời cao vút điên đảo thần linh Anh hãy yêu em Rất cuồng bạo hung tàn thành quách Không còn gì cho bất cứ ai Ngòai em Chụm đầu bên ánh đèn và khoan nói lời trách cứ Bề gì chúng ta cũng lốc xóay Bình an Sau Nine-Eleven Nine-One-One Dậy trời bốc cháy thảm họa New York Đời sống con người bỗng rất bấp bênh bèo bọt Anh không dấu nổi bất an Tìm về em ẩn núp trái tim cô đơn Như cuộc đời đang trên miệng vực Mình ôm nhau lăn quay theo nhịp sống Hơi thở anh đôi lúc mỏi mòn Trên cây em vẫn đâm chồi lá non Dù bên lề cuộc chơi ai đã gieo tàn bạo bột anthrax Phải hoan ca ngay cả khi biết mình sắp chết Phải là con thú hoang gầm gừ hù bầy quỷ dữ Ta lột phăng đưa hai bờ vai trắng ngần Chức Nữ Anh thèm em khát khao Yêu đắm say yêu lao đao Nhất định không phải là cuồng dâm không phải hoang độ Mà là thách đố Nếu ngày mai anh phải xách ba lô đi ra khỏi cuộc đời em Đi tức tưởi Cũng chẳng sao ./. HKKM – ° – ° Ở Cùng Em Thu đã đi Và hoa tuyết về bay trên mây Tóc rất thơ dòng tứ tuyệt Anh bỏ em đi biệt rồi sao? Thì đời ru em bằng sóng võng Cong mùa trăng ngõ vẫn thanh tân Anh đừng nhìn vào hư không Tưởng rằng Phong lan đã úa No way ! Sáng nở tối khép Lâu nay hoa vẫn đó Reo ca nghìn dâu rịm mầu búp đỏ Bảng lảng hai núi thương Trên bầu ngực vỡ Những sầu nhớ miên man sầu nhớ Miên man tươi Rất sầu nhớ Mật lúa tháng mười hai thơm là thơm Anh ở cùng em nhé giấc cuối năm Mình đếm nắng đông Xếp những vuông thời gian không cho nhăn nếp Đặt nhân duyên lên tờ thếp Thủ thỉ tiếng gì Rất Yêu mê Ở cùng em Ở cùng em đi Ôm vùng eo biển bụng thóp san hô Trăm năm thủy triều vẫn dư sức dâng dâng Lạc khóai Có khi trầm luân Có khi siêu thóat Một trời thơ Ở cùng em Đi cùng em nheo con mắt thuyền Tình tứ trên dòng sông vĩnh cữu Để ta không lạc lòai Giữa hủng Sâu ./. HKKM 12/24/07 – ° – ° – Mộng Cuồng Da bần quân đòi nhuộm thành trắng Phấn son kia đắp đổi má hồng Thương chi sơ Ráng gói tình nồng Xanh lơ thấm vắng Đòng (đòng) mua vui Gạch đang nung gắt Đỏ mầu nóng hổi Gió chưa thổi Đời chưa mỏi Sờ không phỏng không động lòng sao Rượu hổ phách Tuyết thanh cao Nâng ly Uống ngụm sóng đào Chả là vừa tầm tay với Bến thắp nguồn sông Mộng cuồng Ngông Nỏ hay ngọt sớt cung đàn Thiên cơ đôi chữ đa Tình Trong tim Hỡi người giá tuyết trung trinh Xưa kia rơi lệ Lệ rơi hàng hàng Hỡi người đốt ngọn phù sinh Trao cho hơi ấm Miên trường biển dâu Một bình minh một giang đầu Một giây thức tỉnh Bạt ngàn thương đau ./. HKKM 12/27/07 – ° – ° – Đèn đường và cây và nước và đời và ai Lái xe xuống phố Xuống phố xuống phố Xuống phố lúc nửa đêm Đưa tay vẫy Muôn vàn đèn thức dậy Loay hoay định hướng Cột đèn nhìn không nói Lũ đường khoe tên rắc rối Ai dấu nỗi phiền phiền Ai dấu nỗi ươn ươn Cất vào cơm áo Những xót thương Nửa đêm qua xa lộ tạt bộ ven rừng Hỏi rặng lá Nước có buồn không ? Lá kêu mỏi cổ đứng ngồi không yên Ai mủi lòng phà cho lá chút sương Nghe cây thở Mệt nhòai Năm tháng đợi… Nửa đêm Thành cầu lồng lộng gió Đèn câu soi rộ bóng người Giòng sông sâu Giòng sông sâu Giòng sông sâu đen ngầu lớp sóng vỗ Đàn dơi bay khờ chân mây Đoàn dân oan bì bõm lội nước non này Nửa đêm giao thừa Đèn cầu nức nở tiếng cười Ai bắt chước cười theo Sóng trên mặt nhăn nheo Rụng mảng phấn sân khấu cuộc đời Từng tên Từng người Giao từ |
Catégories